Bài hát này gắn liền với vợ chồng mình từ khi mới quen cho đến bây giờ vậy mà đã 14 năm rồi, nghe lại vẫn thấy hay
Cảm ơn Quỳnh Anh đã tải bản nhạc lên ...Chỉ khi đọc bài báo, xem và nghe lại bản nhạc thì mình mới nhận ra chính "nó" .
cuộc đời có đôi khi như 1 phép toán... rời đến xa... hợp đến ly.... và có đôi khi ta ước muốn...Chỉ có ta trong đời...
NHỚ!!! Đã sang những giây phút đầu tiên của ngày mới, những ngày cuối tháng ba rồi mà sao tiết trời hình như vẫn lạnh hơn về đêm thì phải?. Khó ngủ, hay mất ngủ làm ta trằn trọc đến thế. Mở cửa, bước ra sân để cảm nhận những cơn gió se se áp nhè nhẹ vào mặt gợi lại bao cảm xúc. Có lẽ, trong mỗi chúng ta ai cũng có những ký ức để nhớ, để khắc khoải và để ngoái đầu nhìn lại mỗi khi có thể. Đời người luôn có những giây phút lắng đọng và ngẫm lại những ký ức thủa hàn vi để cùng ôn lại những hoài niệm xa cũ. Đôi lúc trên đường đời vội vã bon chen, ta vô tình dừng lại. Dừng lại đơn giản chỉ để ngắm nhìn… một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc ùa về trong tâm trí. Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của bản thân chỉ để ghép lại, cho dù là chắp nối những cũng đủ để lôi ta về với chính bản thân ta của một ngày xưa cũ. Một thời mà ta ngây dại, trong trẻo với đầy ắp những tiếng cười vô tư trong sự yêu thương đùm bọc của gia đình. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế… Ta nhớ về tuổi thơ. Tuổi thơ của những cánh diều chấp chới mang ước mơ của những đứa trẻ bay vút lên bầu trời. Nhớ những đêm hè oi ả nằm trên chiếc chõng tre nghe bà kể chuyện cổ tích mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Nhớ những tiếng võng kẽo kẹt lẫn trong những lời ru ầu ơ của mẹ. Nhớ những đêm đông gió rít qua khe liếp cửa mà rúc đầu vào nách bố tìm chút hơi ấm quen thuộc bên chiếc ổ rơm. Nhớ những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột niên thiếu đã không ít lần ta làm mẹ buồn và lo lắng đêm đêm. Rồi đứa trẻ nào cũng lớn, như chim non đủ lông đủ cánh rồi thì cũng sẽ bay, bay mãi, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng. Những va vấp, những khó khăn…và những cơn bão ập đến làm cho cánh chim non nớt đó chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa, mẹ vẫn đợi ta, âu yếm mỉm cười khi thấy ta chênh chao trước ngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian vô lo vô nghĩ trước đây. Bươn thân ra giữa dòng đời, tự mình giải quyết tất cả ta mới thấy nhớ sao cái cảm giác được chở che, bao bọc trong vòng tay gia đình... Nhớ lắm không khí quây quần mộc mạc khi xưa. Ta thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn do tay mẹ nấu, tiếng cười trong trẻo của mấy chị em khi được bố cho quà. Nhớ lắm cái âm thanh mộc mạc phát ra từ tiếng guốc, cái mùi không khí âm ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc và cả sự tĩnh lặng của màn đêm vùng quê không lẫn vào đâu được. Nhớ lắm những buổi trưa hè, gia đình ngồi quây quần bên nhau, bên nồi chè đỗ đen mà tiếng cười át đi cái oi ả của nắng. Nhớ lắm những ngày mưa, ta đứng lặng nhìn mẹ ta thiếp đi trong mệt mỏi với giấc ngủ vội vàng. Đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống vòm cây mít xanh thẫm trước sân – màu xanh ta yêu thích – mà không khỏi nghĩ suy về cuộc sống. Mẹ ta chịu khổ cả đời vì con, vì cháu, vì cả gia đình không chút thở than. Ta cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ, ta trở thành ta của hiện tại – một chút cứng cỏi và gan góc của một đứa con trong một đại gia đình…Ta gói ghém tất cả vào sâu thẳm trái tim ta như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở ta rằng ta không bao giờ đơn độc trên hành trình đằng đẵng của cuộc đời. Rồi khi ta lớn, nỗi nhớ trong ta theo đó cũng lớn dần lên. Là con người, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, những vỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánh nhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời trách than. Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được mái ấm gia đình như thế. Mái ấm đó được tạo dựng, được nuôi dưỡng bởi những công sức những hy sinh của bố, của mẹ và của ông bà tổ tiên. Nhưng cũng trớ trêu thay khi mà ta bắt đầu cảm nhận được cuộc sống êm đềm thì cũng là lúc ta mất đi người cha kính mến. Đau xót tột cùng và hẫng hụt vẫn theo ta suốt những đêm không ngủ. Giữa được và mất, giữa bao bọc chở che và buông lỏng...ta cảm nhận rõ sự chông chênh trong từng suy nghĩ và mơ hồ về những gì sẽ tiếp diễn. Những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, đọng mãi trong ta và cả trong những lúc nén quay đi ngăn dòng nước mắt trào dâng. Những tiếng cười, lời nói, những dặn dò của cha vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, gieo cho ta những mầm suy nghĩ trưởng thành và cứng rắn tương lai. Vẫn biết rằng còn đâu những hình dáng, còn đâu những ấm áp những tháng ngày có cha? Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽ khiến lòng nhớ, thật nhiều… Nỗi nhớ ùa về mang theo cả hình dáng bà gầy guộc, thân quen đến mộc mạc. Cả một đời bà lam lũ nuôi nấng dạy dỗ các con các cháu trong sự thiếu thốn về kinh tế, vật chất. Những sự hy sinh thầm lặng ấy đối với ta như một điều thiêng liêng nhất về ý nghĩa của cuộc sống. Bàn tay bà nhăn nheo, đôi chân bà gầy bé nhưng vô cùng bền bỉ trong bất cứ công việc nào để dạy cho ta biết về đức tính kiên nhẫn, hy sinh và lòng chịu đựng. Lòng nhân từ và trìu mến bà dấu trong những ánh mắt mờ mờ đục đục dõi theo bước chân chập chững của ta. Bà là như thế, luôn nhẹ nhàng và bao dung nên ta luôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ và tôn thờ phát huy những điều đã trở thành truyền thống của đại gia đình nhà ta. Nỗi nhớ cũng làm con người mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhưng tuổi trẻ nhiệt huyết và đam mê nên đâu chỉ có những khoảng đêm dài để nhung nhớ, để hoài niệm. Sáng mai, khi bình minh thức giấc, ta lại hoà chung vào cuộc sống vốn đã tất bật kia để bước tiếp, để mưu sinh và để thể hiện sự trưởng thành của bản thân ta. Mỗi bước đi, mỗi hành động đó đều được sự dõi theo, bao bọc và che chở của những đấng sinh thành dưỡng dục. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây là những gì ta đang nắm giữ ngay lúc này. Hãy học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn với tất cả, để những điều của hôm nay sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai. Nỗi nhớ - kí ức sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để ta mỉm cười mỗi khi nhớ về nó. Mong lắm sự hoà thuận và đùm bọc từ anh em...