NGÀY HỘI SÂN ĐÌNH. Ngày hội Sân Đình thật là hay Gặp nhau vui vẻ ở chốn này Hà Thành điểm hẹn vòng tay nối Bè bạn chúc mừng chén rượu say Kỉ niệm Sân Đình tròn năm tuổi Lời ca khúc nhạc thỏa đêm ngày Bốn phương hội tụ tình chan chứa Hội ngộ tương phùng thỏa ngất ngây.
Cuối tuần viết chút thơ hài Điểm tô cuộc sống tương lai màu hường Mong mình thon thả Đẹp cả má hường Người yêu người mến người thương Chả phình cái bụng ếch ương lại rầu Lệ sầu tuôn đổ Ui khổ em chưa Tăng cân mỡ lại dư thừa Đâu còn cái thuở xa xưa trang đài Hình hài em xệ Mặc kệ vậy thôi Thân hình em đã vậy rồi Em giờ tựa cánh bèo trôi giữa dòng Một lòng em hứa Quyết sửa dung nhan Xế chiều cũng chẳng phai tàn Để cho cuộc sống chứa chan màu hường.
VẮNG BẠN Vườn thơ nay vắng lắm cơ Những người tri kỉ ngỡ mơ mới vào Vườn thơ nay vẫn đón chào Khách muôn phương đến cùng vào luận thơ Vườn thơ nay quá hững hờ Ngày xưa ai những cùng chờ đợi nhau Vườn thơ nay vẫn nhớ nhau Kỉ niệm vẫn cứ mau mau ùa về Ngày mai ai chọn lối về Qua vườn thơ cũ hãy về cùng nhau Trải qua ngày tháng qua mau Dìu nhau đến những trận lau thuởu nào
CAI NGHIỆN THƠ Nếu mai này em dừng bút viết thơ Hội yêu chắn còn ngóng chờ ko nhỉ Thấy vắng bóng Thuỳ Anh rồi suy nghĩ Là vì sao em lại nghỉ làm thơ Các bạn yêu có còn ngóng đợi chờ Những dòng chữ với vần thơ quen thuộc Mà các bạn vẫn đọc từ ngày trước Mình đã làm và luôn được khen hay Nếu một ngày em rời bỏ nơi đây Bạn có nhớ những tháng ngày vui vẻ Ai thầm lặng gọi tên em khe khẽ Đừng cai mà Thuỳ Anh nhé hãy làm thơ
Chị đang có ý cai thơ Vừa đến cổng trại lòng thơ thẩn buồn Có lẽ tái nghiện được luôn Kẻo các bác buồn , lại ngóng thơ iêm
ĐẦU THÁNG MƠ MỘNG CHẲNG NHIỀU DÁNG HÌNH TRỞ LẠI LÀ ĐIỀU ƯỚC MONG SẺ CHIA TÂM SỰ TRONG LÒNG THƠ HÀI MỘT CHÚT CHO LÒNG VUI TƯƠI Mong một điều ước Dáng được như xưa Chiều cao cân nặng chả thừa Tóc đen óng mượt gió đưa dịu dàng Bao chàng say đắm Gửi gắm lời thương Cùng em môi thắm má hường Để rồi lòng dạ vấn vương thật nhiều Làm kiêu quay mặt Ánh mắt lạnh lùng Em đây chả muốn tình chung Mong rằng chàng hãy biết dừng ở đây Dáng gầy ít mỡ Giờ nở ra nhiều Giờ nhìn chắc chẳng ai yêu Còn đâu vẻ đẹp dáng kiều thướt tha
RƯỢU ẨM Đêm dài khắc dạ nguồn cơn Bởi người tri kỉ cứ mơn trớn lời Rượu kề môi ấy phai thời Gian trôi tĩnh mịch như lời gọi đêm Ta về ta nhớ nhau thêm Gọi thời gian đếm cho êm mái chèo Ta về xưa những thưởu nghèo Hàn vi vui những điệu chèo ngày xưa Ta về với những cơn mưa Mang thơ tưới rượu cho vừa lòng nhau Ta về ai cũng nhớ nhau Cho người đến muộn ngóng nhau dạt dào Rượu kia ta nhớ đón chào Câu thơ cũ để ta vào cuộc vui Ta đi mấy núi nhớ vui Ta về ta nhớ bùi ngùi gừi trao Rượu nào gửi giữ thanh tao Thơ nào xin giữ lưu vào lòng nhau Nâng ly xin giữ cho nhau Bầu thơ rượu ẩm dẫn nhau đợi chờ Ta đi bốn bể tứ bề Chờ cho rượu ẩm ta về cùng ta Bao năm tháng gió phong ba Nhạt nhòa không giữ cho ta mặn nồng Đêm đêm giữ nghĩa chữ nồng Cho lòng tri kỉ ấm nồng thời gian
Minh ko thuoc chan hoi nao ca nhung vao thay ten cua hoi minh hay hay cung xin duoc gop vui co gi ko phai xin bo qua. TIEU GIAO HOI TIEU di nhung loi buon phien GIAO luu ket ban minh cung chung vui HOI xuan ta cung tranh tai PHAT qua,chia loc nguoi nguoi them vui TRIEN khai hoat dong tu thien VUNG vang,y tri tranh dua het minh BEN lau hai chu"TIEU GIAO"
THƠ VUI CUỐI TUẦN Cuối tuần thong thả dạo chơi Phải luôn vui vẻ cho đời thêm xinh. U 45 vẫn cứ phải đẹp xinh Phải luôn giữ có thân hình thật chuẩn Vẫn phải để cho lòng ai vương vấn Bước ra đường vẫn nổi bật như ai Đất Hà Thành chả kém những chân dài Mình nói thật nhiều zai còn phải ngước Và say đắm giá như một lần được Đến bên nàng và nguyện ước mãi thôi U 45 tuy chẳng đẹp rạng ngời Vẫn tươi đẹp để chơi vơi khác phái Dẫu hơi béo nhưng thân hình mềm mại Tuổi xế chiều nhưng vẫn phải hát ca Nói thật nghe dẫu chẳng đẹp như hoa Nhưng hình dáng vẫn ôn hoà vẫn nổi Luôn bình dị ko có gì quá trội Bật mí nè vẫn còn ối anh mê ! Hê hê hê
Kỷ niệm SN Lèo Tôm 5 tuổi Lưu giữ trong tim khoảnh khắc này Bốn phương tụ hội xiết bàn tay Lèo Tôm mở hội vòng tay nối Tình bạn chúng ta nghĩa mãi dày Trang hoàng gặp gỡ vui ngày hội Tưng bừng rượu nhạc thỏa lòng say Nối liền Nam Bắc thành tri kỷ Lưu giữ trong tim khoảnh khắc này.
Ngày nghỉ lễ của iêm Ngày nghỉ lễ thật là thú vị Cùng gái yêu ngày nghỉ dạo chơi Tồng yêu quấn quýt chẳng rời Hồ Tây điểm đến thảnh thơi tâm hồn NẮM TAY EM Hãy nắm chặt bàn tay nhỏ bé Vợ Tồng mình san sẻ yêu thương Cùng nhau đi hết con đường Tồng yêu chớ để em vương lệ sầu Anh còn nhớ buổi đầu hẹn ước Trọn cuộc đời sánh bước bên em Cùng xây Hạnh Phúc ấm êm Đôi ta cùng dệt tình thêm nồng nàn Hãy nắm chặt đôi bàn tay nhỏ Đừng có buông dẫu có gian nan Tình ta vẫn mãi nồng nàn Điểm tô cuộc sống chứa chan mặn nồng Hãy nắm chặt dẫu ko còn trẻ Chẳng bao giờ buông nhé tay em Tình ta sẽ mãi êm đềm Đôi tay ta nắm chặt thêm nhé Tồng
Đi Qua Thương Nhớ - Đừng Trách Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn Có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng Nên Đừng Trách... Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách. Tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp Tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc Tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực Bởi vẻ đẹp của những giấc mơ… Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa Tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ Thỉnh thoảng hỏi thăm nhau - nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé? Thỉnh thoảng cầm tay nhau - cho khác với những người xa lạ Thỉnh thoảng trách một lời - lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió Rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố Chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân… Đừng Trách Khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong Mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn Nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được Chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất Tuyệt đối không tin vào những bất trắc cho đến khi… Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi Mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng Con người ấy không hề giống như ta vẫn biết Trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực Và ta quặn đau… Đừng Trách Nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu Khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác Nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước Nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước Nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết Phải một lần được gieo xuống trong gió mưa… Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa Làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng Ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận Nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác Như một niềm vui… Sao không cho ta thêm một cơ hội Để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người ?
CHÚC MỪNG SÂN ĐÌNH Sân Đình mở hội đua tranh Năm bang hội lớn ai dành tài cao Tám mươi chắn thủ anh hào Được các bang hội chọn vào thi đây Tối nay khai giải thật hay Anh em chắn hội vỗ tay chúc mừng Thành công giải đấu lẫy lừng Chúc Sân Đình mãi ko ngừng vươn xa
Tháng năm bận bịu mưu sinh Thắm đượm lửa tình nơi Hội Tiêu Dao Bận sao xin khách nhớ vào Anh em câu chuyện ngày nao tuyệt vời Chúng ta sống ở trên đời Vẹn nguyên chữ Nghĩa cho đời đời vinh Để nơi đâu cũng giữ tình Như anh em ruột để Tình vẹn nguyên
Bài viết của Trác Phong hay lắm! Xin được bàn thêm vài dòng về sự lưu luyến. Tôi thích lắm câu ta chỉ đủ bao dung khi vượt qua oán hận. Câu đó đúng nhưng theo tôi thì ta có thể giản dị hóa nó đi rằng ta sẽ vượt qua oán hận khi lòng mình có một chữ chân. Chân gì nhỉ, không phải chân ngắn hay chân dài đâu, chân thực. Khi ta chân thực ta sẽ nhận thức rõ ngày xưa hay ngày nay cái nào cũng quan trọng cả. Ngày xưa ấy luyến ái như mơ bởi có vướng gì đâu, những vấn đề ngày xưa ta thấy vướng như núi, sau mấy chục năm nhìn lại chợt nhận ra nó cũng bé thôi. Để rồi một hay hai lần bé thôi cũng đủ khiến hai con người đi theo hai ngả rẽ. Ngày nay, cuộc sống thực tại bộn bề, những năm tháng một con người hiện hữu trong cuộc đời này còn đang đợi phía trước, ta còn phải làm nhiều việc cho ta, cho thế hệ tiếp nối. Vậy thì hiện tại cũng đáng trân trọng lắm. Trở lại với sự lưu luyến, nếu ta đủ chân thực ta sẽ nhận ra mình có bao dung với người kia không, với sự việc ấy không? Chúng ta luôn tìm một cái cớ cho sự việc. Có nhiều việc, nhiều ứng xử giữa hai người bạn, tôi tạm gọi thế, mà ta không lý giải hết được, không nhìn ra hết được vì sao mà như thế. Tôi chỉ thấy rằng dù thế nào, đi qua gì, còn bên nhau hay không thì chỉ cần đọng lại trong nhau sự trân trọng về những thoáng chân thành đã có. Dù giận, dù trách cũng đừng chỉ nhìn thấy hay nói ra điều gì không hay về nhau, giữ lại cho nhau chút gì mơ hồ có tên gọi là "lưu luyến". Như thế, ta đã bao dung với chính lòng mình.
Đang cảm thấy sự đụng chạm ở đâu đó... Rắn là loài bò sát, có thân nhiệt thấp. Để đối phó với mùa đông khắc nghiệt, chúng cũng chuẩn bị cho mình một lớp mỡ đủ dày để giữ thân nhiệt bên cạnh thói quen ngủ đông trong những ngày giá rét. Bắt rắn vào mùa đông rất khó. Tuy nhiên những người thợ rắn kinh nghiệm vẫn có thể bắt được những con rắn to bởi lẽ họ biết thiên thời. Trời đang lạnh lẽo, bông nhiên trở lên ấm áp bởi nắng đã bật lên ở đâu đó. "Thân nhiệt thấp" gửi thấy hơi nắng rắn sẽ bò ra khỏi hang nằm sưởi ấm... Hôm nay, sau bao ngày mưa gió , ẩm ướt. Nắng đã bật lên và con rắn chúa đã bò ra khỏi hang. Chúc mừng Trác Phong đã nhận được lời khen này. Trở lại với bài thơ, 99% người đi ngang qua vườn, nếu dừng chân đọc kỹ sẽ cảm thấy mình đang bị đụng chạm ở đâu đó. Bởi lẽ 99% ít nhiều đã đi qua thương nhớ. 99% không cảm thấy tình yêu không trọn vẹn hoặc đâu đó , một góc khuất nào đó trong tâm hồn. Tình yêu chưa được lấp đầy. Thương và hận một ranh giới mong manh. Có hy vọng có yêu thương thì mới cảm thấy thất vọng, cảm thấy buồn khi thương yêu không được đong đầy. Đó mới là tình cảm thật, đó mới là tình yêu chân thật. Phải chăng đó là chữ " chân" theo ý của anh mà tác giả nói đến ??? Anh, em và những ai cảm thấy bị " đụng chạm " khi đọc bài của Trác Phong chắc chắn trái tim đã từng nức nở, quặn đau trong cái gọi là ngày xưa ấy. Một ngăn nhỏ, một góc khuất nào đó trong trái tim chúng ta đã dành cho , vẫn còn mãi hình bóng một con người. Có thể tính, cũng có thể tạm gọi, ở một thời điểm nào đó, ở một không gian nào đó bất chợt . Chúng ta đã hoặc đang " ngoại tình trong tư tưởng " anh nhỉ ?!?