Chú có sao cũng kệ, đừng giận chú làm gì con ạ. Con không thấy chữ Pờ Rồ đấy sao còn đi chấp với chú.
Chốn vui thơ phú thanh tao Nghinh phong rộng cửa đón chào khách thăm Kẻ quấy nhiễu kệ đời đánh giá Người vui thơ muôn thủa thăng hoa Đã chơi không kể trẻ già Văn thơ câu chữ làm ra lòng người Chính nhân quân tử cứ rung đùi ...............em say quá, éo viết dc nữa\, nhờ các cụ hoàn thiện ợ
Nói lời mà chẳng giữ lời Như phường ong bướm đậu rồi lại bay Ma đầu danh tiếng bấy nay Một lần thất tín chìm ngay xuống bùn...
Hỡi ơi cũng bởi chữ tiền Làm cho thiên hạ đảo điên thế này Luật đời vay trả trả vay Xin ai hãy nhớ những ngày có nhau Thâm giao lấy nghĩa làm đầu Hai mươi (M) có đáng làm đau lòng người Kẻ thì trách móc chẳng thương Người giàu cũng khóc như phường hết hơi Ở đời ai cũng có thời Lúc hưng lúc bại bởi chơi quá đà Giờ Chém giàu nhất hội Ma Bạn nghèo bỏ mặc chắc là giấu thân Anh em bạn hữu xa gần Còn Mong thánh ấy có phần chia cho....
Con nào mà chẳng thương cha Bênh phụ, mắng thúc cũng là hiển nhiên Tính ta luôn rõ trắng đen Thấy con côi cút lòng bèn cảm thương Trách người quân tử dặm trường Vui hoa sướng nguyệt phơi sương đèn mờ Để cho con gái bây giờ Vắng tình mẫu tử bơ vơ giữa đời Nghẹn lòng tiếng nấc à ơi Vừa hai bốn tuổi cha thời bán đi Năm mươi mét nộp lễ nghi Cú đêm một ổ còn gì nét son... Ta là thúc phụ của con Dẫu nghèo ta cũng chẳng buồn đi xin Hai mươi mét bảo nêu trên Cha con nợ chú vẫn còn chửa trao Dối lừa con trẻ ai nào? Bỏ Ma theo toọc vướng vào lom dom Nơi đây bút tích hãy còn Ghé qua "Tửu điếm" lòng con tỏ tường...
Trăm lần cũng tại Thánh Keo Khi không soi mói lộn lèo trắng đen Giàu nghèo sao phải xướng lên Mếch lòng quân tử, ưu phiền đệ huynh...
A @quanguoc1970 mới rời ma đạo Vào nghi phong đàm đạo thơ ca Mong tránh khỏi đấu đá giang hồ Mà k thoát dc bàn tay a chém Lời a chém vẫn còn là 1 dấu hỏi A hãy vào cho sáng tỏ trắng đen
Bao đêm ăn chực nằm chờ Lưng đau gối mỏi vật vờ bóng ma Nhân chia, tính toán lại qua Làm gia cát dự đúng là nhọc thân... Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho Sầm Sơn rồi đến Cửa Lò Chẳng thấy quà cáp nhỏ to gói về Ngồi đó trách cứ cái ghề Lười làm, ham hưởng đúng nghề Thánh Keo...
Sầm Sơn quà cũng có về Tiếc rằng địa lý cách quê dặm trường Trông mây vén tấm màn sương Hẹn ngày tái ngộ tình thương dạt dào..
Anh em trong cõi hội Ma Thương nhau chửa hết sao mà đá nhau Anh bị đánh là em đau Cớ sao chua chát nghèo giàu phân chia Chỉ vì có chút bảo kia Lời qua tiếng lại ô kìa đáng sao Hội Ma tình nghĩa dạt dào Cho thiên hạ thấy xem nào các Ma
Ta xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh Tự dặn lòng "Tín" nặng ngàn cân Xa gần nuôi mộng kết thân Trọng tình trọng nghĩa chẳng cần lợi danh Khắp Sân Đình loanh quanh đều bạn Chốn ảo mờ muôn vạn người quen Ham vui coi nhẹ bạc tiền San bùi xẻ ngọt chẳng phiền lụy ai Đời coi nhẹ tiền tài danh vọng Thân tôn thờ đạo trọng tình sâu Chữ uy, chữ tín, trong đầu Tùy cơ ứng biến, phải đâu coi bừa Đời biết mấy cho vừa bụng dạ Sống sao tròn kẻ lạ người quen Tránh sao kẻ mắng người khen Thôi thôi danh giá bon chen làm gì Mặc thế sự thị phi điên đảo Kệ thây đời danh hão danh hư Giữ mình ta mãi như xưa Hiên ngang vui giữa nắng mưa sự đời.
Sân Đình ta đến ta đến chơi Giải phiền vui thú thảnh thơi cõi lòng Sự đời có có không không Biết đâu bến đục bến trong mà nhờ Đắp tai nghoảnh mặt làm ngơ Ta câm, ta điếc, ta mù, là xong.
Sách rằng của biếu của lo Của cho của nợ, tròn vo rõ ràng Cha con vốn tính đàng hoàng Bởi vì thương chú, vội vàng hứa thôi Ngó ra thấy chú giầu rồi Vậy nên dùng dắng cha thời chưa trao Tửu Điếm cháu đã ghé vào Mọi sự minh bạch trăng sao đã tường Trắng đen phải trái đôi đường Anh em, chú nỡ ra phường kiện nhau Mà rằng cha nợ chú đâu Chẳng qua cha hứa giúp nhau thôi mà Cháu xin đứng giữa giảng hoà Của biếu của nợ, nhận là mang ơn Mà giờ chú lại giàu hơn Việc chi nhận nợ, theo con là hoà Nghe lời cháu nhé...chú nha Anh em đóng cửa về nhà bẩu nhau Ra đường kêu chẳng hay đâu Điếc tai hàng xóm, mà rầu đệ huynh.
NHỚ NHAU Những lúc một mình lại nhớ em Nhớ bao ngày tháng sống êm đềm Nhớ khi hờn dỗi em không nói Ngoảnh mặt quay đi ứ thèm nhìn Nhớ lúc bên nhau những bữa ăn Món ăn em nấu thật là ngon Có những đêm khuya nằm trằn trọc Làm em khó ngủ giấc chẳng tròn Nhớ lúc cùng nhau đi thật xa Xung quanh trời đất chỉ hai ta Anh làm hướng dẫn cho cô ngốc Chẳng biết gì đâu ngộ lắm mà Số phận xui nên cảnh ba đào Em về làm vợ của người ta Còn anh một bóng trong cô quạnh Cứ nghĩ đến em lại nhớ nhiều.
Cháu chẳng nói chú cũng thông Chỉ trách cha cháu lòng vòng dở hơi Đã không trao tặng thì thôi Cớ sao mở miệng buông lời không hay Tính chú vốn dĩ xưa nay Chưa đi xin xỏ của ai bao giờ... "Hỡi ơi...thúc rõ mặt mo Giả nghèo giả khổ cha cho sao đành" Con trẻ câu chuyện chưa rành Nghe lời dối trá mà thành con hư...