Trái chân đá xéo phải chân Khổ thằng chân giữa bong gân mất nhờ Lồng lộn mặt mũi bơ phờ Nắng to nắng cực phải nhờ bóng râm Lộn lèo đá xéo chân nhầm Vạch ra ngó thấy nó thâm sì sì Bây giờ đi chẳng ra đi Bong gân mới tiếc những khi chẳng què Miền Nam gọi thuyền bằng ghe Có lá thối ịt chữa què rất hay...
Cụ đây mắt kém trình còi Cám ơn nhà giáo mở lời bảo ban Lớp hai trường đổ hoang tàn Bỏ bê việc học nên toàn viết sai Giờ đây thơ phú cho oai Chứ nào có dám khoe tài gì đâu Chữ nghĩa tiếng Việt muôn màu Làm cho cụ cũng đau đầu lắm thay Nhà giáo khuyên nhủ lời hay Làm cho cụ phải loay hoay sửa vần Sớm ra mà cứ bần thần Ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thằng dở hơi Vài dòng tâm sự thế thôi Mà sao tê tái chơi vơi cõi lòng Bởi tân Tiến sỹ vừa xong Vậy mà chính tả chửa thông mới buồn Nghĩ mà thấy chán quá ..,.trời ...
Nhìn mặt mà bắt hình dong Cái tên cái tuổi, xem thông mọi bề Khinh đời mà buông tiếng chê Thì con người ấy dễ bề hay sao Việc chi so thấp học cao Khôn ngoan thôi hãy đắp vào bản thân Cụ tuy học mót gieo vần Mà trong thiên hạ hồng trần mấy ai Có tài mà cậy chi tài Chữ tài liền với chữ tai một vần Hơn nhau là bởi phúc phần Phải đâu chữ nghĩa mấy vần chưa xuôi Thế gian vô ức vạn người Mỗi nhà mỗi cảnh sự đời thế thôi Cụ tuy chả học hẳn hoi Giúp vui cụ mới buông lời thơ ca Trách người hiểu rộng biết xa Mà sao lại chẳng khoe ra với đời Tài đem lót ghế mà ngồi Ngẫm xem thì cũng thiệt thòi lắm thay Ai người chữ giỏi văn hay Mà sao cũng chẳng ông này bà kia.
"Mỗi nhà mỗi cảnh" ơ kìa Hiền nhân cũng thiếu "ma phia" cũng cầu Văn thơ vài chữ dăm câu Ông này bà nọ thì đâu đến mình...
Nhìn thấy là chán chả ai thèm Mới nhìn đã ngán chỉ ngồi xem Nhớ thưở trai tơ còn sung sức Tối ngày lại cứ thích tòm tem.
Nhìn thấy là chán nói chi thèm Nên đành cột mốc chỉ ngồi xem Cái thuở trai tơ đâu rồi nhỉ Cày ngày không phỉ lại cày đêm Bây giờ gối mỏi thân tàn tạ Của giời một đống chỉ ngồi xem Nay nhìn mà chán cay thế nhỉ Ngẫm tuổi thanh xuân tiếc lại thèm.
Cái lạ bằng tạ cái quen Nhiều anh ham hố cố lèn cho xong Không khéo mà thượng mã phong Tùng tùng cắc cắc lại xong một đời Lạ quen thì cũng của giời Vớ được thì cứ thảnh thơi mà dùng Việc chi nổi máu anh hùng Quất dăm sáu phát ngã đùng là xong.
Ngày xưa cưỡi ngựa bắn cung Lên đồi xuống suối ung dung sức nhàn Bây giờ chỉ biết thở than Ước mơ có sức dìu nàng lên tiên ...
Phen này em quyết đi buôn chuối Vừa oánh vừa chêu vẫn vồ gà Pê ét. Bụi chuối quê em nhiều muỗi dã man các cụ ạ
Đúng là đàn ông Việt, kém quá, mới 50 mà súng ống đã hết công năng, chỉ dùng để phun nước, chả bù cho bên Tây như a Hoàng Kiều ấy, ngoài 70 mà vẫn cứ " đêm bảy, ngày ba , vào ra vô kể" . Em chán mấy anh Việt quá đi