Chuyện mây mưa Những hôm trời mây mưa Lại nhớ về ngày xưa Thủa còn chung mái trường Hai đứa cùng trú mưa Dưới bóng cây bên đường E ấp ta bên nhau Kể chuyện trời nắng mưa Anh thao thao bất tuyệt Chuyện dòng sông tuổi thơ Ngày bé mình tắm sông ... Cơn mưa chợt ngừng rơi Ta nhìn nhau nuối tiếc Ước chi trời còn mưa ... P/S: bài này tớ làm cũng khá lâu , nay thấy mưa cuối thu bất chợt nhớ lại . Các cụ lượng thứ nhé !
Chủ nhật.... buồn ngồi nghịch Em đang cài mật khẩu ĐT bằng giọng nói Tự nhiên có con chó đi qua sủa phát xong chạy mất Giờ biết tìm nó ở đâu mà đổi lại mật khẩu bây giờ...
Sáng cuối tuần... Chúc cả nhà một ngày nhiều niềm vui.. TÊN NƯỚC Trong giờ Địa lý, cô giáo hỏi Tý: - Các em cho cô biết, quốc gia nào trên thế giới lấy hai bộ phận trên cơ thể người để đặt tên cho nước ? - Em thưa cô, đó là Mông Cổ ạ. - Tý giỏi lắm. Thế em có biết quốc gia nào lại lấy trang phục của con người để đặt tên nước không? - Em chịu, thưa cô. Tèo giơ tay, trả lời. - Thưa cô, đó là nước Áo ạ. - Tuyệt vời. Thế em có biết tại sao chỉ có nước Áo mà không có nước Quần không? Tý nhanh nhảu: - Thưa cô, cái này thì em biết ạ. - Tốt rồi. Em nói đi! - Dạ, chỉ có nước Áo mà không có nước Quần, bởi vì nếu có Quần thì ta sẽ không thể nhìn thấy Cu Ba ạ. - Giỏi lắm! Tèo vội đứng lên: - Em thưa cô, lý do bạn Tý đưa ra không thuyết phục ạ. Bởi vì...dù có nước Áo nhưng mọi người vẫn nhìn thấy Hai.. y.. Ty.. ạ..! Cô giáo: - Hả ?.?.?
Ngũ bang tranh bá đã nửa đường Giấc mộng chưa thành dạ vấn vương Khởi đầu may mắn bao thuận lợi Những mong tiếp nối chuyện phi thường Nào hay nghiệp bá còn dang dở Giữa đường số mệnh lại ẩm ương Những tưởng đầu xuôi đuôi sẽ lọt Nào hay ngáng đó kẹt giữa đường Phụ tình Dao Tộc bao trông đợi Mà nay ngã ngựa ngẫm mà thương Ơi hỡi Giàng ơi gây chi rứa Để lụy sầu ai mộng bá vương Nửa đường còn lại bao sóng gió Anh hùng giữa trận há buông cương Quyết tâm rửa hận đền ơn chúa Cho dù kiếm gãy với oằn thương...
THẤT VẠN! """""""""""""""""" Thất bại chả dại mà sầu Vạn sự khởi đầu dẫu có gian truân* Anh hùng lấy chí lập thân Thất vọng muôn phần chuốc lấy đắng cay Thất thểu phiêu bạt đó đây Phòng thân chỉ miếng võ say bên mình Phong trần mãi võ mưu sinh Luyện xác gồng mình anh đẩy tạ xa
Thương oằn kiếm gãy chả lo Phờ Lây ku ấy ai so cho bì Gươm oằn kiếm gãy ngại chi Phờ Lây ku vẫn cứ phi ào ào Chả may ai có dính vào Bụng to thì chớ có gào nghe chưa
Thương oằn, kiếm cũng gãy rồi Phờ Lây cu cũng chỉ ngồi tiếc thân Nghe đồn có lão già gân Mặc kiếm gãy nhưng tinh thần rất cao Nụ cà, hoa mướp ước ao Đâm mãi chẳng được nôn nao ngồi nhìn...
Gươm oằn kiếm cũng gãy rồi Thôi chả dùng nữa cụ thời dùng dao Anh hào sứng mặt anh hào Gươm oằn kiếm gãy chả nao núng lòng Vẫn luôn ôm mận ấp hồng Sa trường vẫn cứ lập công kiên cường Cho dù mái tóc điểm sương Vui đời vẫn chả chán chường chi đâu Hiên ngang vẫn ngửng cao đầu Núi cao rừng rậm sông sâu chẳng sờn Già mà chí dũng vẫn còn Đời người được thế là ngon lắm rồi Việc chi ôm gối mà ngồi Thương thân trách phận kêu giời mà chi...
Gia Gia Phố Núi xin chào Tao nhân mặc khách anh hào nơi đây Nghinh Phong thấy cảnh vui vầy Khiến cho lữ khách lòng đầy vấn vương Lâu nay rong ruổi dặm đường Nỗi lòng cố quốc tha phương vời vời Thấy đây vui cảnh vui người Nguyện xin tá túc làm người Tiêu Dao Trước tiên ngả nón xin chào Chúc cho Dao Hội ngày nào cũng vui Xa gần xin chúc mọi nơi Chúc Nghinh Phong Gác tiếng cười thanh cao Chúc cho trên dưới Tiêu Dao Đoàn kết phát triển phong trào thêm xôm Gia Gia Phố Núi chấm com Nguyện xin dốc sức sớm hôm bạn cùng Tam sơn tứ hải trùng phùng Kết làm bằng hữu ta cùng bên nhau Văn thơ chắn cạ giải sầu Vui vầy trăng gió dốc bầu tâm tư Đệ huynh chén tạc chén thù Xóa tan buồn tủi âm u cõi lòng Lần đầu ghé Gác Nghinh Phong Tâm thư xin nguyện dốc lòng từ đây...
Ghê quá nhỉ, njk từ năm 2011 mà giờ mới thấy nhà bác này viết bài đầu tiên, mà làm thơ rõ là hay... Xin hỏi quý tín đại danh Người quê đâu đó đất lành dừng chân Nơi đây bè bạn xa gần Bốn phương gặp gỡ tình thân dạt dào.
Bằng hữu đã có lời chào Gia Gia xin tỏ thấp cao đôi lời Hà Thành là đất quê tôi Xuất thân vốn dĩ là người Thủ Đô Phương Nam vui thú hải hồ Yêu sông quí núi đặt nhờ cái tên Văn thơ chắn cạ cũng quen Sân Đình mở cửa cũng len chân vào Cũng màng vui thú thanh tao Vui chơi giải trí như bao nhiêu người Nhưng vì thân chửa gặp thời Lập nick để đó ngậm cười làm vui Bây giờ đã thư thả rồi Cho nên tái xuất vui chơi ấy mà Nghinh Phong nấn ná dò la Thấy đây bằng hữu thơ ca vui vầy Thú vui đã cảm lòng này Cho nên tại hạ vào đây xuất trình Muốn cùng các chúng đệ huynh Tiêu Dao kết nối thâm tình mà thôi...
Thơ văn còn giấu ở đâu Sao còn chưa tiếp đôi câu cho làng Hay là Chém vẫn hoang mang Người lạ mà cứ ngỡ ngàng là quen.
Thơ ta đựng ở trong bầu Đương buổi loạn lạc đã lâu chửa dùng Phải đâu quen, lạ, biết, không Gặp thời ta lại sánh cùng thế nhân...