Đào Tiên xưa ở Thiên đình Gặp anh Ôn mã đã rình xơi non Nhị đào nay vẫn non tròn Nếu chì Bạch thủ xơi ròn Gà to
Lên chùa niệm phật, tụng kinh Còn em chỉ thích rập rình- hái Hoa! Mở ra Nhị Vạn cửa chì, Dưới chiếu Ngũ vạn- là đi con Gà!
Hoa kia ngự ở Sân Đình Bao nhiêu thi sĩ tới rình hoa rơi Dẫu cho thân xác tơi bời Ta đây vẫn quyết tới nơi Sân Đình
NHẮC KHÁCH TIÊU DAO Rành rành bốn trái đào tơ Khách Tiêu Dao cứ ngồi mơ hoa đào Dẫu hồn vơ vẩn trời cao Nhớ lời xưa dạy “Nhị Đào tình chung” “Hoa rơi cửa Phật” rõ mừng “Nhà Lầu, Xế Hộp” cũng đừng mơ hoa Đầu cành lúc lỉu trái mà...
Cành đào bốn trái chia hai Trái trên, trái dưới, lá cài tốt tươi Anh ngồi đánh chắn thảnh thơi Chờ hoa đào rụng, rơi ngay cửa chì Dưới chân anh tiếng đã thành Nhà anh đã có xây thành lầu cao Bên cạnh huyên náo ồn ào Xe hơi anh đỗ chỗ nào cũng vui
Từ cái tứ của câu ca dao : Trên tay cầm hai quả hồng Quả chát phần chồng quả ngọt phần giai. Em xin cách điệu một chút để dự thi Vịnh Cây Nhị Vạn thế này : Đào tiên hai quả đã to Phân vân chả biết trao cho kẻ nào
Đào nào đào chả lắm lông.. Tông nào tông chả để ông sỏ vào.. ... Mong manh như cánh hoa đào.. Mây mưa vùi lấp , biết vào tay ai.?